O, MARI! - Trang 128

mười ngày ở nước ngoài theo phiếu du lịch được coi là phần thưởng vĩ đại.
Không phải thế sao? Anh muốn một cuộc sống và tương lai như vậy cho vợ,
mẹ các con anh à? Tình yêu là một chuyện, người yêu quý ơi, nhưng cái đầu
sinh ra là để suy nghĩ chứ không phải để chải tóc. Phương án thứ hai, nghe
này, nghe này: trở thành trợ lý của bố, may các đơn hàng, làm vui các khách
nữ bằng các câu chuyện, cùng lật giở với họ các tạp chí thời trang và cả ngày
ngồi uống cà phê. Và cuối cùng, phương án tốt nhất mà em đã mơ ước cả đời:
một luật sư với tương lai sáng lạn của một điều tra viên, về bản chất là Ôtenlô
- với khẩu súng lục trong tay, xin cưới em. Bằng cách đó em đã hiện thực hóa
được giấc mơ màu xanh, không, màu hồng, không, tốt hơn hết là màu đỏ - vì
anh là đảng viên, của mình. Sau mấy năm sống trong căn hộ thuê được ở
Chêremuski cuối cùng chúng ta cũng nhận được căn nhà hai phòng. Chồng tôi
- em không quên đâu - một điều tra viên, - kiếm được cái bếp điện, cái bồn
cầu Tiệp, đồ gỗ Bungari, và chúng tôi sống sung sướng đến già bằng 120 rúp
của anh ấy. A, em quên nói: nếu như anh ấy không nhận hối lộ, thì xin chào
tạm biệt bồn cầu Tiệp và đồ gỗ Bungari. À, tý nữa thì quên thật: em phát phì
do cuộc sống no đủ nên nặng tới 120 kg, ơn Giời chiều cao của em cho phép
thế, bởi vì ở Chêremuski không có chỗ cho phụ nữ gầy nhỏ, không hợp mốt ở
đó. Sao thế, hỡi chàng luật sư, người định cưới em đầu tiên, nghĩ gì vậy?

- Nói gì, Mari, em đã vẽ lên bức tranh hiện thực. Em không đủ trí tưởng

tượng để vẽ hay hơn. Như anh hiểu, nếu em trở thành phát thanh viên, thì triển
vọng mở ra tốt đẹp hơn nhiều. Mỗi ngày người chồng- điều tra viên, và còn là
Ôtenlô nữa, sẽ nạp đạn vào súng và đi tới đài truyền hình. “Ê, bọn nghệ sỹ và
quay phim gì đó kia! - Anh ta quát bằng giọng rè trầm khủng khiếp. - Ai đến
gần phát thanh viên hơn một mét, tao sẽ hạ ngay, hạ ngay tức khắc!” Và họ tay
trong tay, hạnh phúc đi về nhà ở Chêremuski. À còn nữa, cả thành phố triệu
dân đều biết tiếng người điều tra viên này - chứ sao nữa, bởi anh ta phải cừ
khôi lắm mới cua được cô gái người Pháp như vậy. Tại sao không để anh ta
làm công tố viên quận? Không, tốt hơn là công tố viên thành phố chứ!

Và cả hai chúng tôi lăn ra cười như hóa rồ.
- Thôi nào, chúng ta còn đi đâu nữa… Ở Pari cũng không có những người

dẫn chương trình truyền hình vừa biết tiếng Pháp, vừa biết tiếng Nga đâu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.