O, MARI! - Trang 140

câu chuyện với một cán bộ an ninh có trọng trách. Bao nhiêu người vô tội có
thể đã bị bỏ tù bởi tên khốn nạn như thế này vào năm 1937 hoặc những năm
đàn áp của Xtalin sau chiến tranh? Nỗi sợ hãi trước các cơ quan nằm sâu trong
chúng ta đến mức ai cũng sợ nói ra gì đó không hay về chúng. Dù tôi đã cố
gắng nhưng các bạn cũng đã biết câu chuyện của tôi với cán bộ an ninh. Tất
nhiên, không chắc họ đồng ý với quyết định của tôi, nhưng điều đó không có
nghĩa là nếu xuất hiện cơ hội lựa chọn như vậy thì họ sẽ từ chối. Khi sự việc
động chạm đến bản thân hoặc người khác thì các đánh giá đạo lý thường rất
khác nhau. Và kẻ thành thật tiếc rẻ rằng tại sao người ta không đề xuất như
vậy với anh ta, tất nhiên, đó là thằng cha Công tước. Đến lúc đó chắc anh ta sẽ
chỉ đích xác cho tôi thấy tôm cá ngủ đông ở chỗ nào, sẽ buộc tội với những lỗi
lầm vô lý nhất, ví dụ như: tôi là cháu của ông Trôtxki26(1), hoặc là con ngoài
giá thú của Beria27(2)… Ôi, sao tôi muốn làm cho nó chảy máu đen, bẻ rụng
hết đám răng vàng khấp khểnh của nó đến thế!

- Cậu làm sao mà lại ngây ra trong tư thế nhà tư tưởng vậy? - Rapha lắc vai

tôi. Nỗi căm giận Công tước mạnh đến nỗi làm tôi không nhận thấy bạn mình
đi vào lớp học. - Chẳng nhẽ cậu không biết, đó là rắn hổ mang à? Mà không
phải, rắn hổ mang là rắn đẹp, còn thằng này là rắn lục, nếu nó không phun ra
nọc độc của mình thì tự nó sẽ tắc thở. Óc của nó chỉ làm việc theo mỗi hướng
- làm hại ai đây. Còn cậu, người Pháp, cậu có lẽ đã đúng khi không nói kể cả
với tớ về đề nghị của người ta đối với cậu. Thông tin không cần thiết cho cả tớ
và cả người khác. Nhưng công việc ở đó không dành cho cậu. Có thể, thời
gian và địa điểm không thích hợp, nhưng tớ phải nói với cậu thế này: cậu là
người chân thành trong tình yêu và tình bạn, chí khí mạnh mẽ, nên cả tin.
Chính đấy sẽ là vấn đề của cậu trong cuộc sống sau này. Tớ là bạn cậu, chúng
mình đã nhìn thấy nhiều thứ, nên tớ biết: chỉ cần ai đó cúi xuống và khóc lóc
là cậu tha thứ ngay cho nó. Chỉ có kẻ đã cúi xuống thì không bao giờ tha thứ
cho mình nỗi nhục đó, và nhất quyết sẽ tìm cách hạ nhục cậu hơn.

Sau đó một phút Chỉ điểm đã kể chuyện gì đó cho cô bạn gái của mình và

vui mừng ầm ỉ tới mức dường như vừa dành được huy chương vàng ở thế vận
hội Olimpic (vào những năm đó đấy là mong muốn thầm kín nhất của tôi). Và
tôi nhận ra: ngay cả những bạn chuẩn bị đi làm ở các cơ quan bảo vệ pháp
luật, cũng đề phòng cái KGB dữ dằn đó. Nhờ có lời khuyên và sự ủng hộ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.