O, MARI! - Trang 142

Chương

11

-

M

ari, không lâu nữa em sẽ nhận bằng tốt nghiệp. Trong khoa chưa nói gì

về chuyện phân công đi đâu à?

- Đến giờ vẫn chưa có gì cụ thế cả. Chuyện sắp xếp công tác rất phức tạp:

một số người được đề nghị việc làm ở ngoại ô Erevan, số khác lại ở tận ngoại
vi nước cộng hòa. Chỉ có ngoại lệ cho những người có chồng và có mang.

- Rồi, nếu tình hình trở nên quá cấp bách thì anh phải hy sinh cưới em - chỉ

để em được ở lại thành phố. Anh không thể bỏ mặc bạn gái của mình trong
hoạn nạn.

- Úi chà! Em biết là anh rất cao thượng, nhưng cũng không đợi ở anh hành

động mãnh liệt như vậy! Nhưng sao em không cảm thấy ở anh sự thành tâm
nên đành từ chối vậy. Còn nếu như nghiêm túc, Đavid, em đã có công việc bên
đài truyền hình rồi. Và nếu được ở lại trường thì cũng tốt. Lương giáo viên ít
thôi, nhưng nếu kết hợp với lương bên truyền hình thì cũng đủ nuôi chồng-
điều tra viên. Chúng ta, anh bạn trẻ của em ơi, đã đến lúc phải suy nghĩ
nghiêm túc về cuộc sống đời thường rồi. Em là phụ nữ Âu nên không coi các
vấn đề vật chất chỉ là việc của đàn ông. Tiện thể, anh không thấy gì sao?

- À, bây giờ anh mới để ý… Đôi bông tai đẹp quá! Chẳng lẽ bằng kim

cương sao? Trông lóng lánh như đá quý ấy. Sao trước đây anh không thấy em
đeo…

- Đúng, anh biết yêu cầu của em mà! Em chỉ đeo kim cương thôi. Nếu anh

chưa thấy đôi bông tai này thì là vì trước đây chưa có.

- Thế ở đâu ra vậy?
- Quà đấy.
- Ô, em nghiêm túc đấy chứ? Ai dám tặng món quà quý giá như thế này?

Chẳng lẽ là của anh Atoian lịch lãm đó?

- Anh sao vậy! Atoian có quá nhiều vấn đề với phụ nữ rồi, làm sao với tới

bông tai kim cương được. Anh ấy vất vả lắm mới trả được tiền trợ cấp cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.