O, MARI! - Trang 175

Còn tớ có thể nói thế này: người Armenia đã chấp nhận Cơ đốc giáo làm quốc
giáo vào năm 301, sớm hơn người Nga sáu thế kỷ. Tớ không khoe khoang
đâu, đấy không phải là chuyện để khoe khoang, đó đơn giản là sự kiện lịch sử.
Và tớ thành thật công nhận: tất cả chúng tớ, những người sống ở biên giới của
các tôn giáo, trên ranh giới của Cơ đốc giáo và Hồi giáo - người Armenia,
người Grudia, người Hy lạp, người Bungari, người Xécbi, - đã được sự giúp
đỡ vô giá của nước Nga, hay nói đơn giản là đã cứu khỏi sự hủy diệt. Tất
nhiên, trong việc đó, nước Nga theo đuổi các mục đích quốc gia của mình đầu
tiên, muốn bảo vệ các biên giới của mình khỏi sự chạm trán trực tiếp với thế
giới Hồi giáo. Nhưng bằng cách như vậy nó đã kiếm được những đồng minh
trung thành, thông minh và dũng cảm. Đến lượt mình, người Armenia và
người Grudia, người Ukraina và Belarus đã gia nhập vào văn hóa và văn minh
Âu châu qua văn hóa Nga mà tớ rất yêu quý và đã hình thành nên tớ cũng như
nhiều người khác nữa. Nếu tớ được sinh ra không phải là dân tộc như bố mẹ
tớ và được phép lựa chọn mình sẽ là ai, thì tớ sẽ trả lời: là người Nga, theo Cơ
đốc giáo và là đàn ông.

- Tại sao lại là người Nga? Có những người hạnh phúc hơn cơ mà - người

Anh, người Pháp chẳng hạn?

- Tất nhiên là có, nhưng tớ không biết họ. Vậy thế này nhé, Vanhia. Tớ cao

hơn cậu, nặng hơn cậu, còn về trí tuệ - tớ đồng ý một cách rộng lượng rằng đó
là vấn đề tranh cãi, về sức mạnh thể lực - lại đây chúng mình cùng thử sức,
đừng sợ, tớ không gây tổn thương đâu, tớ chỉ vuốt ve tí thôi, cho đầu óc sáng
ra chút ít! Nào, hãy thể hiện sự hùng tráng của mình đi!...Cậu cười à? Có
nghĩa là cậu không giận. Nhưng hãy nhớ: nếu cậu cứ suy nghĩ như thế - cuộc
sống sẽ chọc cậu giận đấy! Con người được kiến tạo như vậy đó: nó sẽ không
bao giờ chấp thuận có ít quyền lợi hơn người khác chỉ theo dấu hiệu dân tộc.

- Tớ không giận đâu, Đavid! Cậu cứ nói cái gì cậu muốn, nhưng qua 20 - 25

năm nữa cậu trở thành Công tố viên của nước cộng hòa, còn tớ - Tổng công tố
viên của Liên xô. Cậu sẽ là cấp dưới của tớ nên bây giờ cậu đang làm đúng
đấy khi mời tớ vào rạp hát, đãi tớ rượu, tóm lại là đang phục vụ… Tớ sẽ tính
đến, tớ không quên đâu, - Ivan mỉm cười.

- Ái chà, cậu đùa rồi, có nghĩa là muốn lảng tránh câu chuyện. Tớ hiểu đó

cũng là một hình thức chấp nhận sai lầm của mình. Đi thôi, kẻo Arkađi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.