O, MARI! - Trang 48

- Thế đấy. Không lẽ tất cả người Pháp đều không hiếu khách như vậy?

Nhưng cậu một nửa là người Armenia, vậy thì cậu ít ra là năm mươi phần
trăm phải là người hiếu khách chứ! Mà nhỡ me cậu gặp chúng ta ở cổng và
mời tớ thì sao?

- Không đâu. Hay là cậu muốn để ba me tớ đón cậu với bánh mì và muối,

vỗ tay chào đón, cảm ơn rối rít vì cậu đã cứu cô con gái ngu ngốc, bất hạnh,
kẻ hồi hương yếu đuối, khỏi lũ maphia đáng sợ?

Nhưng tôi đã mua xong khoảng chục cân vừa dưa hấu vừa dưa bở.
- Nghe này, anh bạn, - tôi nói với người bán hàng - anh có trợ tá không?

Bảo họ đem hộ tôi dưa…

- Tôi biết ông Azat9(1) sống ở đâu, - người bán hàng mỉm cười. - Chúng tôi

sẽ đem đến ngay.

- Cảm ơn anh bạn! Tôi không biết là bố của Mari tên là Azat. Đây, anh cầm

lấy một rúp10(2) này đi

- Phải, phải, tên là Azat. Bỏ đi, chàng trai, không cần tiền đâu.
Mari, đi vượt lên khoảng mươi mười lăm bước, dừng lại.
- Cậu sao thế, Đavid, muốn cả phố biết cậu à? Nếu ngày mai có ai khác tiễn

tớ, sẽ là tin mới cho tất cả mọi người. Ai cũng sẽ hỏi: thế còn cái chàng anh
hùng trẻ tuổi đeo ba lô ấy đâu rồi?

- Người khác - ý cậu là gã nghiên cứu sinh ấy à? Nhân tiện, anh ta có tăm

hơi gì không?

- Thế cậu không thấy là không phải việc của cậu à?
- Không, Mari ạ, tớ không thấy thế. Anh ta có đến hay không đến, chuyện

ấy còn chưa rõ, nhưng hiện tớ đang ở đây. Mà này, thế quan hệ của anh ta với
Giôko thế nào? Hay là họ đã kết bạn?

- Anh ấy không bao giờ tiễn tớ quá bến xe. Theo đề nghị của tớ.
- Và cậu có thể thích một gã như vậy?
- Tại sao không? Anh ấy rất trí thức và thông thái.
- Ừ, ừ, trí thức đến mức không quan tâm xem tại sao không thể tiễn cậu đến

tận nhà, không hỏi xem liệu bọn du thủ đường phố có bắt nạt cậu không?
Không khó để đoán ra rằng một cô gái như cậu không thể không thu hút sự
chú ý của đám “hiệp sỹ’ ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.