O, MARI! - Trang 65

Varugian, con gái Kristina và một phụ nữ có tuổi nào đó cùng con trai, một
người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đã béo bụng, miệng ít cười.

Tất cả những người có mặt đều là người hồi hương - tôi có thể phân biệt họ

với người địa phương không mấy khó khăn. Mà thực ra cũng không khó nhận
ra họ; thậm chí cả những người đã sống ở đây một thời gian dài: phong cách
nói năng, ăn mặc, vẻ ngoài châu Âu của họ đã làm lộ họ. Dân địa phương
trông đơn giản hơn, có thể ăn mặc không nghèo hơn, nhưng theo cách khác:
trong những đồ may vụng, rộng thùng thình, mà thường tối và xấu xí, được
mua sẵn trong các cửa hàng tự chọn bình thường. Những người hồi hương thì
ngược lại, họ luôn thích quần áo nhiều màu sặc sỡ, mốt và may đo vừa người.

Trong mỗi người trẻ tuổi vây quanh Mari tôi đều nhìn thấy đối thủ của

mình. Linh tính mách bảo rằng trong trường hợp này những nghi ngờ của tôi
không phải là vô căn cứ, tôi có cảm tưởng rằng ba mẹ Mari không chờ đợi tôi,
tuy nhiên họ chào hỏi nhiệt tình.

- Mời làm quen, đây là Đavid, - madame Xilvia giới thiệu tôi, - cậu ấy học

cùng trường đại học với Mari.

- Thế nào, các cháu có đi diễu hành không? - Ông Azat hỏi. - Mọi việc

thành công chứ? Có hay không?

- Nói chung là có ạ, cháu nghĩ thế, chúng cháu đã gây ấn tượng tốt.Các

phóng viên truyền hình cứ quay chúng cháu suốt, khối trường đại học Tổng
hợp luôn luôn thu hút sự chú ý đặc biệt. Thế nên trong chương trình thời sự,
nhất định mọi người sẽ nhìn thấy Mari! Cô ấy đi ở hàng đầu và vẫy bông hoa
giấy to, tóc cô ấy tùng bay trong gió và có thể nhìn rõ cô ấy từ xa cả cây số!
Sau đó chúng cháu về nhà cháu, Mari đã làm quen với bố mẹ cháu. Cháu tin
tưởng là bố mẹ cháu rất thích cô ấy ạ…

- Hừ, diễu hành, - chú Varugian nhăn mặt. - Cơ quan tôi cũng tham gia, tôi

và các đồng nghiệp cũng phải… .

Tôi có cảm giác là ông ấy lại bắt đầu phê phán tất cả mọi người và tất cả

mọi thứ. Và tôi đã không nhầm.

- Bắt mọi người rời bỏ công việc, nghỉ ngơi, bắt người ta đi quanh thành

phố với những biểu ngữ ngớ ngẩn, hô những khẩu hiệu ngu xuẩn, - nhà hóa
học phẫn nộ. - Tôi đã phải mang cái biểu ngữ ”Thực hiện kế hoạch năm năm
trong bốn năm!” Biết nói gì đây chứ? Nước Pháp, nước Anh, nước Mỹ và các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.