O, MARI! - Trang 66

nước bình thường khác vẫn sống khỏe đâu cần mấy kế hoạch Năm năm đó!
Thì có sao? Họ có tồi tệ hơn chúng ta không? Hoàn toàn không có chuyện đó!
Người ta sống hàng trăm lần tốt hơn và đàng hoàng hơn, không hoang phí vô
ích hàng triệu và không đi hàng đoàn trên phố với biểu ngữ. Xem các vị đến từ
Pari đây, người ta đi du lịch khắp thế giới, hưởng thụ cuộc sống, còn chúng ta
thì sao? Chúng ta làm ra vẻ tin tưởng vào mấy câu khẩu hiệu ngu xuẩn ấy, còn
lãnh đạo thì thấy rằng chúng có thể giúp họ lừa phỉnh chúng ta. Mà thực ra thì
cũng có vô khối những gã ngốc thực lòng tin tưởng: lần nào họ cũng bị lừa mà
họ vẫn cứ tin tưởng những tuyên bố rỗng tuếch và những kẻ lãnh đạo vô dụng.

Khách khứa lắng nghe với vẻ cảnh giác. Rõ ràng là họ không ngờ rằng ở đất

nước này, nơi mà theo sự hình dung của họ, cơ quan an ninh lộng hành, lại có
thể có những câu chuyện như vậy.

- Nghe này chú Varugian, - madame Xilvia can thiệp, - hãy để thằng bé ăn

uống yên lành. Sao chú cứ lôi chính trị ra thế! Và cậu sinh viên tội nghiệp này
có thể trả lời gì cho chú cơ chứ?

Không hiểu sao tôi lại không thích sự ủng hộ này của madame Xilvia. Có

thể lý do là bởi sự có mặt của mấy người khách từ Pháp sang - dù họ là người
Armenia, nhưng lại là công dân một quốc gia khác. Bài phát biểu của chú
Verugian, tôi nghĩ, bằng cách nào đó càng khẳng định lòng tin của họ vào sự
vượt trội của họ đối với chúng tôi. Và tôi còn cảm thấy rằng những người này
không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở nhà Mari. Ví dụ như tại sao madame
Xilvia, trước mặt tôi, lại tán dương cái ông Đasan bụng phệ, một thợ kim hoàn
thành đạt, tương đối trẻ, đi cùng với bà mẹ? Tất nhiên trong mắt tôi, ông ta
còn lâu mới trẻ - hơn nữa, mặc dù vẻ khá điển trai của ông ta, ông Đasan thực
sự thuộc tip người dù ở độ tuổi nào thì cũng không hề trẻ.

- Ở nước Pháp và ở các nước khác người ta cũng xuống đường với biểu

ngữ, nếu người ta đòi cái gì đó, ủng hộ điều gì đó hoặc không đồng tình cái gì
đó, - tôi miễn cưỡng phản ứng.

Ý nghĩ của tôi đang tập trung vào buổi dạ tiệc sắp tới và chủ đề chính trị

hoàn toàn không hấp dẫn tôi. Chính vì vậy mà tôi tự vệ uể oải, đơn giản chỉ là
để tiếp chuyện.

- Đavid, - Madame Xilvia đứng dậy, - cô không muốn cháu bị xúc phạm, có

gì thì xin lỗi cháu nhé. Lại đây cô hôn cháu nào. Cháu tha lỗi nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.