Ở NƠI BIỂN CẢ - Trang 23

Chao ôi, da trời mới xanh làm sao, xanh như chưa bao giờ có ngày đẹp đến
thế. Con cốc vẫn hót « tri tri kiu u u » một cách cần mẫn. Thấy tôi mở mắt,
nó bỗng ngó sang, đôi cánh vỗ vỗ mừng rỡ. Con chim khôn ngoan của tôi!
Nó vẫn còn sống nổi qua cơn sóng thần. Mà làm thế nào cốc theo được tôi
đến tận đây? Tôi bỗng cồn cào trong bụng. Thương con cốc, lại nhớ đến hai
đứa con. Nghĩ đến con, tôi ngồi bật dậy. Nhưng chân tôi bỗng chốc bủn
rủn, tôi lại ngã nhào xuống bãi cát.

Chiếc mỏ khoằm khoằm của con cốc ngậm một con cá bơn, nhả

xuống bên tôi.
Tôi run run đón lấy con cá còn tanh mùi nước biển, vặt đầu, vặt đuôi và
đưa lên miệng. Cổ tôi đắng chát, nhưng tôi cố nhai, cố nuốt con cá sống.
Ăn xong, tôi cố đứng lên lần nữa. Nhưng cũng như lần trước, tôi ngã nhào
xuống.

Con cốc hoảng hốt nhảy sang bên. Nó lại hót lên những tiếng buồn

bã. Nghe tiếng chim, từ khóe mắt tôi ứa ra hai dòng nước mắt. Các con tôi
bây giờ ở đâu? Cho đến lúc tôi hồi lại sức, đi dọc suốt mấy cây số bờ biển
tìm con, thì chỉ gặp những hàng cây xác xơ đổ gãy.

Ba năm rồi. Con trai và con dâu tôi chẳng về nữa.
Bây giờ, tôi đi biển với con cốc nghĩa tình của tôi. Thỉnh thoảng dịp

hè, đứa cháu gái đòi theo ông nội ra biển, tôi cũng chỉ dám cho đi gần bờ
thôi. Những dịp chở các anh đi công tác thế này, tôi mới cho cháu đi xa
xa...
... Tiếng ông lão chủ thuyền chậm rãi, bình thản như kể một câu chuyện cổ
tích đã xa xăm lắm rồi. Suốt từ lúc ông cụ nói về cái đận sóng thần ghê
gớm và đau buồn, anh Thành chỉ ngồi chuyên nước cho ông cụ uống.
Cụ chủ thuyền bỗng cười hiền lành:

- Làm mất giấc ngủ của anh về cái chuyện buồn của tôi, anh

không giận chứ?
Anh Thành ôm lấy tay cụ chủ thuyền, vội vã nói:

- Xin cụ yên lòng. Mà con cũng không buồn ngủ đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.