Ở NƠI BIỂN CẢ - Trang 24

- Ấy, mỗi năm một tuổi như đuổi xuân đi! Cái già nó đến, đã

không bền sức bằng mấy năm trước, lại kéo theo đôi mắt cũng kém đi
nhiều. Không biết sao độ hơn tháng nay, cứ chạng vạng chiều, là tôi chẳng
nhìn rõ cái gì cả. Mấy bữa lên bờ, tra đủ các loại thuốc đau mắt mà cũng
chả ăn thua. Cái nghề dân chài, mặt mũi kém là chật vật lắm!
Anh Thành vặn to ngọn đèn, nhìn đăm chiêu vào đôi mắt cụ chủ thuyền.
Rồi anh lặng lẽ nhoài người, mở chiếc ba lô ở đầu chõng, lấy ra một lọ thủy
tinh từ dưới đáy. Cụ chủ thuyền vẫn chậm rãi kể lể:

- Tôi không tin vào trò đồng cốt quàng xiên. Mấy ông bạn già thì

lại cứ thúc ép: « Sao ông không đi cúng cầu cho sáng con mắt để đi biển
đánh cá? ». Tôi chỉ cười, trả lời: « Tôi thì chỉ cầu cho sóng thuận gió hòa,
trúng nhiều luồng cá, còn mắt sáng thì phải cậy thầy cậy thuốc chớ cái món
nước thánh mà bơm vào mắt có ngày mù! ». Có đúng vậy không anh?
Anh Thành đưa cho cụ cái lọ:

- Để con thử chữa cho cụ vậy. Cụ không nhỏ nước thánh thì uống

cái nước này, chắc có kết quả.
Cụ già co người lại, ngờ vực hỏi:

- Nào tôi có đau bụng đau dạ gì mà uống thuốc?

Anh Thành cười:

- Thuốc từ biển cả đấy, cụ ạ. Cụ nghe con. Đây là dầu cá mập.

Con biếu cụ, bảo đảm mắt cụ sẽ đỡ đi ít nhiều...
Cụ chủ thuyền cầm chiếc lọ, soi lên ánh đèn. Một chất dịch màu vàng
chanh sóng sánh qua thủy tinh.

Ngoài khoang thuyền, Hạnh vẫn chưa hết xúc động về câu chuyện

cụ chủ thuyền kể cho anh Thành nghe. Hạnh không thể ngờ cụ già đánh cá
trông bề ngoài hiền lành mà lại có thể gặp câu chuyện sóng thần kinh
khủng như vậy. Bất giác, Hạnh lo lắng nhìn ra bốn bề mênh mông biển
rộng. Hạnh bỗng rùng mình. Cái cơn sóng thần ấy có bất thình lình đến
không nhỉ? Sao bây giờ, trong cái đêm đầy sao này, biển lại êm ả đến thế.
Cả những con sóng nhấp nhánh ánh lân tinh kia và dưới đáy sâu biết bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.