Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1002

Thịnh Đàm cười: “Yang, đi Nhật một chuyến mà thay đổi không ít nhỉ.”

Dương Kế Trầm mở mắt ra, ánh mắt của anh thâm sâu mà nặng nề, khinh
miệt mà ngoan lệ, sau đó chậm rãi nói: “Vì bất lực.”

“Cậu vẫn còn hiểu lầm tôi? Đúng là oan uổng, tôi không cần phải…”

“Vậy nếu tôi là người tới Isle Of Man TT thì sao?” Dương Kế Trầm nhìn
chằm chằm vào anh ta rồi như cười lại như không.

Thịnh Đàm bị cắt lời, lại bị anh hỏi một chút, anh ta bỗng không đáp được
nên chỉ có thể cười trừ.

Dương Kế Trầm cầm đầu lọc thuốc rồi dập xuống bàn, một chút tàn thuốc
cũng bay thẳng tới tay Thịnh Đàm.

Dương Kế Trầm đứng lên rồi cười nói: “Được rồi, anh nói không phải thì là
không phải, không quấy rầy anh em hai người gặp nhau nữa.”

Chúc Tinh: “Dương…”

Dương Kế Trầm không để ý nữa mà nện bước ra ngoài. Lúc đi tới cửa ra
vào, anh đột nhiên xoay người rồi nói: “Thịnh tổng, quên mất không nói,
MotoGP và danh hiệu tay đua vô địch Trung Quốc, Dương Kế Trầm tôi đều
muốn, đến lúc đó nhớ chúc mừng tôi. Đúng rồi, còn nữa chuyện này nữa, ý
trời khó nắm bắt, hành sự cẩn thận.”

Giọng điệu kiêu ngạo và không bị trói buộc đến vậy.

Nụ cười trên mặt Thịnh Đàm dần ngưng lại, anh ta lặng lẽ nhìn về phía
Chúc Tinh: “Đàn ông em thích đúng là khác biệt nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.