Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1003

Chúc Tinh đỡ trán: “Rốt cuộc việc của Trương Gia Khải là thế nào? Anh
đừng nói với em là anh đã phát điên tới mức này!”

Thịnh Đàm hừ một tiếng: “Ba phần người làm, bảy phần trời định. Một
nhân vật nhỏ mà thôi, không đáng để nghĩ nhiều thế đâu.”

Cả hè Quý Vân Tiên đều ở chỗ Giang Nhiễm, Giang Nhiễm cũng không về
Mặc Thành, Giang Mi đi theo Trịnh Phong, nên cũng đến thăm các cô mấy
lần.

Cảm xúc của Quý Vân Tiên vẫn luôn kém như thế, người nhà họ Quý lại
không gọi lấy nổi một cuộc điện thoại.

Nhưng Tống Dật Thịnh thường tới trò chuyện và ăn cơm với các cô.

Quý Vân Tiên thường giam mình trong phòng và rất ít nói. Giang Nhiễm đã
nghĩ nhiều cách, nhưng chính cô cũng biết tất cả đều không có ích gì.

Các cô không phải Quý Vân Tiên, các cô sẽ không hiểu được cảm xúc của
cô ấy.

Trên đời này, cũng chỉ có chính cô ấy mới tự bước ra ngoài được. Thế
nhưng bước ra thế nào thì lại cần thời gian, cần một khoảng thời gian rất
dài.

Sắp tới khai giảng tháng 9, Tống Dật Thịnh mua đến một ít sô-cô-la
homemade, nhưng cậu không dám gõ cửa phòng Quý Vân Tiên mà chỉ đặt
ở phòng khách. Giang Nhiễm đang ngồi ở sofa phòng khách xem bản nhạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.