Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1007

Theo thời gian, bọn họ vẫn tiếp tục bước về phía trước, còn Trương Gia
Khải sẽ mãi mãi lưu lại sân bay đó. Tất cả hơi thở và nụ cười của anh ấy,
đều lưu lại nơi đó.

Giang Nhiễm nhìn quanh tiểu khu một vòng, sau đó đút hai tay vào túi áo
khoác mỏng và chậm rãi trở về.

Trời Thu ngày càng rõ nét, Giang Nhiễm bắt đầu cuộc sống năm 2 đại học.
Chương trình học đã ít hơn năm nhất một nửa, cũng bỏ cả tự học buổi tối.

Tháng 10 Dương Kế Trầm đi Tây Ban Nha một chuyến, Giang Nhiễm có
gọi video để trò chuyện với anh mấy lần, cô còn đùa bảo anh dẫn thêm một
con trâu về.

Dương Kế Trầm nói: “Mang cho em roi trâu thì sao?”

Anh không thay đổi chút nào, cách nói chuyện vẫn biếng nhác như vậy,
thỉnh thoảng lại độc miệng và thích trêu cô.

Trêu đùa qua đi, có thế nào Giang Nhiễm cũng sẽ thất vọng và thể hiện
nhung nhớ, rồi chỉ hận không thể lôi anh ra từ màn hình.

Dương Kế Trầm lại không bỏ qua cơ hội trêu cô nào, mỗi lúc như thế anh
sẽ cười hỏi: “Bây giờ hối hận rồi?”

Hối hận vì ủng hộ anh vô điều kiện, vì để anh đi, sau đó một mình chờ đợi
và nhung nhớ đau khổ nơi đó.

Nhưng Giang Nhiễm thường thản nhiên và dịu dàng nói: “Có gì mà hối
hận, còn anh nhớ chú ý an toàn đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.