Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1020

xuống như thế.

Đêm đến Giang Nhiễm nằm một mình trên giường sẽ thường nghĩ lung
tung, lại luôn có cảm giác rất không thực.

“Shh…”

Lần này không còn không thực nữa rồi…

Giang Nhiễm đau tới nhíu mày, giống như lần đầu tiên vậy.

Quả nhiên, đến cả cơ thể cũng lạ lẫm với anh.

Nhưng rất nhanh sau đó đã không còn xa lạ nữa, mà là nhiệt liệt hoan
nghênh giống như đã lâu không gặp.

Cún con ngồi vẫy đuôi một bên mà nhìn bọn họ. Giang Nhiễm nghiêng đầu
thì thấy đôi mắt to ngập nước kia, cô xấu hổ vô cùng nên nhỏ giọng đuổi nó
đi.

Dương Kế Trầm bất mãn gia tăng cường độ: “Chuyên tâm một chút.”

“Gâu gâu!” Cún con sủa to.

Dương Kế Trầm liếm liếm răng rồi liếc qua cún con kia, sau đó anh ôm
Giang Nhiễm về phòng ngủ và đóng cửa phòng “rầm” một cái.

Bên trong truyền đến đoạn đối thoại.

“Nuôi chó gì không biết, không tinh mắt gì cả.”

“Nó còn nhỏ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.