Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1024

Giang Nhiễm thở dài, rồi chợt thấy mọi thứ như được phủ thêm lớp bụi
màu xám tro.

Sau khi nằm viện ba ngày, Giang Nhiễm đón cậu xuất viện, chuyện này
cũng chỉ có hai người họ biết.

Lúc đến dưới lầu KTX, Giang Nhiễm mua hai củ khoai lang nướng. Cậu
một củ, tôi một củ, nhưng mới từ năm ngoái tới nay mà đã cảnh còn người
mất.

Tống Dật Thịnh gặm hai miếng rồi nói: “Ăn nhiều món đồ chơi này sẽ “thả
bom”, cậu vẫn nên ăn ít chút.”

Giang Nhiễm nói: “Bản lĩnh nói bậy của cậu thì lại giống Dương Kế Trầm
lắm.”

Hai người đều thích trịnh trọng nói lời trêu chọc.

Tống Dật Thịnh: “Nếu tôi giống anh ấy thì tốt rồi, nếu giống anh ấy thì
tốt.”

“Hâm mộ gì ở anh ấy? Cũng vì bệnh này à?” Giang Nhiễm cười nhẹ: “Mỗi
người đều khác nhau, không cần phải hâm mộ người khác, cậu cũng rất tốt.
Cậu không biết có bao nhiêu bạn học nam trong lớp cũng hâm mộ cậu đấy.”

“Cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu nói không biết có bao nhiêu
bạn học nam trong lớp thích tôi.”

“…”

“Có điều cậu nói cũng đúng, không cần hâm mộ người khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.