Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 104

Ăn lẩu xong và nghỉ ngơi một lúc rồi, mấy người Chu Thụ không nhịn
được nên muốn chơi mạt chược, nhưng họ lại mang hai bộ tới.

Bảy người gộp hai bàn thì lại thiếu một, mà đánh một bàn thì những người
thừa ra lại buồn chán.

Trong lúc tất cả im lặng, Từ Chi Hạ nói: “Em không chơi, lên gác nghỉ
đây.”

Cô ấy vẫn luôn im hơi lặng tiếng, lúc này Giang Nhiễm mới chú ý đến Từ
Chi Hạ. Cô thoáng nhớ tới hôm gặp mặt đó cô ấy cũng có ở đó, nhưng vẻ
mặt luôn lạnh lùng, dường như là người rất khó gần.

Chu Thụ giữ chặt cô ấy lại: “Đừng, làm gì thế, mọi người cùng chơi vui
biết bao, thiếu cô thì lấy ai thua tiền cho anh!”

Dương Kế Trầm nửa dựa trên sofa, anh giữ đầu lọc thuốc rồi thản nhiên
nói: “Chu Thụ, cậu đừng bắt nạt Chi Hạ mãi thế.”

Chu Thụ lại càng nhiệt tình, ôm Từ Chi Hạ như anh em: “Bắt nạt thì sao
nào? Anh đánh em à?”

Dương Kế Trầm không thèm để mắt tới anh ấy nữa.

Khóe miệng của Từ Chi Hạ hơi rũ xuống: “Không sao, nhưng chúng ta
thiếu một người.”

Hạ Quần vỗ vỗ vào vai Giang Nhiễm: “Em quen ai ở đây biết chơi không,
gọi người tới đi.”

“Hình như không có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.