Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 135

“Em coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không?”

“Gì cơ?”

“Tôi nói…” Anh kéo dài âm cuối, giọng nói rất lười biếng: “Người sửa ống
nước còn thu mấy chục tệ phí dịch vụ, sao đến lượt tôi lại chỉ được một câu
cảm ơn?”

Giang Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, răng cũng đập lập cập vào nhau.
Không phải cô sợ anh, mà thực sự rất lạnh.

Cô run rẩy hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”

Dương Kế Trầm đi chầm chậm trong phòng của cô rồi quan sát bốn phía,
cuối cùng dừng ở bàn đọc sách kia. Trên bàn có một quyển sổ ghi chép
Toán với chữ viết xinh đẹp mà gãy gọn.

Anh nói: “Trông tôi giống thiếu mấy chục tệ à?”

Giang Nhiễm nhìn bóng lưng anh mà hơi không hiểu được người này.
Trong lòng cô cũng bực bội, đâu phải cô mời anh tới, hơn nữa cứ nhảy sang
như thế cũng không phải quá lịch sự.

Giang Nhiễm mím môi không nói.

Dương Kế Trầm tựa trên bàn sách: “Lưng đau ngủ không ngon, em giúp tôi
thoa thuốc mấy ngày đi.”

Giang Nhiễm nghĩ một lát: “Nếu không thì anh đến bệnh viện kiểm tra một
chút xem.”

Dương Kế Trầm cười nhạo một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.