Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 136

Nụ cười này khiến lòng Giang Nhiễm hơi hồi hộp.

Sau đó cô chợt nhớ cảnh anh không do dự đỡ một gậy cho mình vào đêm
ấy, rồi như vô tình hay cố ý bảo vệ sau lưng cô. Trong tình trạng khẩn cấp
như thế mà vẫn nghĩ đến bảo vệ con gái, chắc hẳn không phải là người xấu.

Dù chuyện KTV và những người kia đều do anh mà ra, nhưng anh đã giải
vây giúp cô, dù cho có điểm nào đó là lạ.

Dương Kế Trầm khoanh hai tay trước ngực và nghiêng đầu nhìn cô: “Em
sợ tôi đến mức không chịu giúp một chút à? Không lẽ tôi lại ăn em thật?”

“Không phải…”

Có trời mới biết cô trông thấy anh sẽ xấu hổ biết bao nhiêu. Chẳng lẽ cô
phải cho anh biết, em mơ thấy chúng ta cái gì đó, đến bây giờ vẫn còn nhớ.

“Đau thật đấy.” Anh không nhanh không chậm bồi thêm một câu.

Giang Nhiễm trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng khó lắm mới gật đầu thật
nhẹ: “Vậy… nếu vẫn đau thì phải đi khám bác sĩ, chưa chắc rượu thuốc đã
có tác dụng.”

Khóe miệng của Dương Kế Trầm hơi cong lên. Khi đạt được đáp án hài
lòng rồi, anh mới đứng dậy nói: “Được, lát nữa tắm xong tôi sang, đi đây.”

Giang Nhiễm tiêu hóa xong câu nói này cũng là lúc anh nhảy một bước từ
cửa sổ của cô về phòng mình, cũng không cho cô cơ hội từ chối.

Gió lạnh thổi tới nhè nhẹ khiến mép rèm cửa bay lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.