Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 144

Chương 14

Ánh mắt của anh chứa bảy phần trêu đùa, ba phần còn lại vẫn là trêu đùa.
Đôi mắt hẹp ấy cứ nhìn cô chằm chằm như nhìn con mồi vậy.

Một từ vợ đã khiến cô ù tai, mỗi lỗ chân lông đều căng ra, như thể có thứ gì
trong cơ thể muốn xông ra, cả mặt cũng như lửa đốt.

Đột nhiên Giang Nhiễm nhớ đến ngày đầu gặp mặt, anh hỏi cô chữ Nhiễm
có phải nghĩa là ngọc không.

Cô không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này, càng không biết đến cùng thì
chuyện đó có liên quan thế nào.

Cô cũng không muốn biết.

Giang Nhiễm luống cuống đóng cửa lại, rồi cũng không thèm nhìn anh mà
kéo rèm vào, nhưng sau một giây lại kéo rèm ra để khóa cửa sổ.

Phía xa truyền đến tiếng pháo hoa đứt quãng, âm thanh ấy cứ gõ từng chút
từng chút một vào trái tim cô.

Giang Nhiễm chui vào chăn rồi buồn bực mà trằn trọc trong đó.

Đến lúc khó chịu tới không thở được, Giang Nhiễm mới thò đầu ra, sau đó
lại nhìn trần nhà tối đen đến sững sờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.