Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 142

Dương Kế Trầm: “Em đoán xem.”

Giang Nhiễm: “…”

Dương Kế Trầm không thấy người phía sau lên tiếng thì cười cười, đôi mắt
hẹp nhìn phía trước chăm chú như có điều suy nghĩ.

Sau 2 – 3 phút, Giang Nhiễm nói xong rồi, cô đóng nắp bình vào, còn anh
cũng mặc áo chỉnh tề lại.

Dương Kế Trầm trêu ghẹo: “Không nhìn ra đấy, thì ra là lão sư phó (1), tôi
tìm đúng người thật rồi.”

(1) Lão sư phó: cách gọi kính trọng cho một người lớn tuổi am hiểu và có
tay nghề, kỹ thuật về lĩnh vực nào đó.

Câu cuối cùng kia anh nói rất chậm, lại rất nặng như đang ẩn ý điều gì vậy.

Giang Nhiễm không có lòng nào để nghĩ nhiều, đã sắp 2 giờ sáng rồi, cô đã
hơi buồn ngủ. Tuy lớp 12 bận rộn và mệt mỏi thật, nhưng cô cũng sẽ không
thức quá một giờ.

Dương Kế Trầm thấy mắt Giang Nhiễm đỏ lên, còn hà hơi hai cái nữa nên
cũng không đùa cô thêm.

“Ngủ đi, tôi đi đây.”

Giang Nhiễm khẽ nói câu “vâng”, rồi đi theo anh qua đó, cô còn định đóng
cửa sổ lại nữa.

Dương Kế Trầm lại bước qua bên kia nhoáng một cái như thế. Nhưng đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.