Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 207

Giang Nhiễm lung lay đụng vào ngực anh, Dương Kế Trầm cũng bất giác
đưa tay ra đỡ cô.

Hôm nay cô mặc đồng phục, từ đầu đến chân đều là màu đen. Đồng phục
rộng rãi khiến người lùng thùng không đẹp chút nào, có điều ai mặc vào
cũng như nhau cả.

Chỉ là cô lộ ra cần cổ trắng nõn.

Da của Giang Nhiễm không giống đa số những người da vàng khác. Lần
đầu tiên trông thấy, Dương Kế Trầm đã phát hiện cô rất trắng, kiểu trắng
này trơn nhẵn mà trong suốt, như thể mặt trời đổ xuống cũng không đen đi
vậy.

Bả vai của Giang Nhiễm bị anh giữ chặt, cô đứng vững chân rồi lập tức lùi
ra phía sau. Nhưng không ngờ trong khoang xe đã không còn chỗ để lùi lại,
thậm chí người phía sau còn chen lấn cô một chút.

Bụp —— Giang Nhiễm lại đâm vào ngực anh.

Áo khoác của anh đang để mở, bên trong là áo len mềm mại, cả đầu Giang
Nhiễm đều đâm vào đó. Cô có thể nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ của
anh trong khung cảnh ồn ào này, nhịp tim ấy rất bình ổn, không hề giống
nhịp tim gấp gáp như muốn vọt ra khỏi cổ họng của cô chút nào.

Trên đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, lồng ngực kia cũng
hơi rung lên.

Giang Nhiễm quẫn bách đứng thẳng người, nhưng lại căng cứng mà không
nhúc nhích được.

Họ cứ giằng co như thế đến tận bến dừng, lúc xuống dưới thì bên trong xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.