Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 253

Giọng điệu này quen thuộc cực kỳ, nhịp tim của Giang Nhiễm cũng chợt
gia tốc thêm.

Dương Kế Trầm buông mũ áo lông của cô ra, sau đó lại đút tay vào trong
túi quần.

Anh thấy cô ở cổng chính của bệnh viện, cả người mặc áo khoác màu vàng
nhạt, buộc tóc đuôi ngựa trông rất mềm mại. Dưới ánh đèn lờ mờ, cả người
cô có vẻ mềm mại hơn rất nhiều, lại tựa như ốc sên di chuyển chậm rì rì,
thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.

Dương Kế Trầm: “Sao lại đến bệnh viện, bị ốm hay đến thăm người khác?”

Giang Nhiễm rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào khóa kéo trên vạt áo mở rộng
của anh: “Bà Tôn trong sân đột nhiên ngất xỉu, em đưa bà đến bệnh viện.”

Dương Kế Trầm nhớ lại: “Bà cụ hơi bị lẫn kia à?”

“Vâng, đột nhiên xuất huyết não.”

“Thế sao em lại về rồi?”

“Mẹ bảo em về.”

Dương Kế Trầm cười: “Em vẫn sợ mẹ ghê nhỉ.”

Giang Nhiễm nói: “Tàm tạm.”

Thật ra cô không sợ Giang Mi, chỉ là không muốn bà phải bận tâm nhiều,
nên cứ nghe bà nhiều một chút thì hơn. Giang Nhiễm thấy so với các bậc
phụ huynh khác trong lớp, Giang Mi đã thoải mái lắm rồi, cũng đã để cô
khá tự do.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.