Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 259

Mặc Thành chỉ là một thành phố nhỏ, giao thông không phát triển, rất nhiều
taxi đều trở về khu phố cũ bên kia. Đêm khuya xe cộ càng ít đến đáng
thương, chứ chưa nói tới khu bệnh viện này. Bệnh viện có gác cổng ban
đêm, trừ người có việc khẩn phải ra thì không có nhiều người được ra vào.

Giang Mi thản nhiên nói: “Sáng sớm mẹ về, con ở nhà một mình nhớ cẩn
thận.”

Giang Nhiễm nói: “Con có phải trẻ con nữa đâu.”

Giang Mi muốn nói lại thôi: “Tắm nhanh rồi đi ngủ đi, mai còn học bài.
Sắp thi rồi, con không phải bận tâm chuyện bà Tôn bên này.”

“Vâng.”

Giang Mi cúp điện thoại mà ngồi trên ghế ở hành lang. Bà đưa tay che kín
mặt, sau đó hít sâu một hơi như chưa hết kinh hãi.

Trịnh Phong ở đầu kia chạy xuống tới tầng một thì không biết người trong
thang máy đã tản đi đâu hết rồi. Người trong bệnh viện đều nhốn nháo, mà
tất cả đều vội vã một việc riêng, ông phóng tầm mắt nhìn ra đại sảnh thì
không thấy bà đâu nữa.

Ông lại chạy thêm mấy vòng, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng kia.

Giống như đó là ảo giác của ông vậy.

Trời Đông dần rét sâu hơn, còn Giang Nhiễm lại càng lún sâu hơn vào hũ
mật. Cô càng không muốn nghĩ thì lại càng nhớ đến anh. Cô không phải
mất hồn, mà là bị câu hồn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.