Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 261

đầu kì lạ, tao cũng không rõ nữa.”

Giang Mi căng thẳng hơn rất nhiều, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt
như trước kia, đôi khi ngủ tới nửa đêm sẽ chợt tỉnh. Giang Nhiễm ngủ
muộn nên nghe được tiếng bà xuống nhà rót nước uống. Chưa quá mấy
ngày, quầng mắt của Giang Mi đã có màu xanh nhàn nhạt.

Quý Vân Tiên an ủi: “Có lẽ là quan tâm việc của bà Tôn quá, dù sao mọi
người cũng quen nhau nhiều năm như thế, chắc mẹ mày đã coi bà Tôn là
người nhà rồi.”

“Chắc thế.”

Quý Vân Tiên nói: “Lát nữa chiều thi xong môn cuối rồi đi dạo phố
không?”

Giang Nhiễm tỉnh rụi hỏi: “Đi với mấy người Trương Gia Khải à?”

“Ừ, bốn người chúng ta cùng đi.”

Trong lòng Giang Nhiễm khẽ động, sau đó nghĩ đúng là như thế thật.

Quý Vân Tiên: “Có đi không đấy?”

“Có đi…” Giang Nhiễm cầm bút chọc chọc vào chỗ bị bôi đen kia.

Sau trận đấu kia, Giang Nhiễm có gặp anh hai lần. Một lần là buổi sáng cô
chạy đuổi theo xe buýt, lúc đó anh cưỡi mô-tô đi ngược hướng, có lẽ là
chơi cả đêm tới sáng mới về. Anh luôn xuất quỷ nhập thần, cũng không biết
luôn bận rộn bên ngoài làm gì.

Về sau Giang Nhiễm biết được ít tin tức từ chỗ Quý Vân Tiên, nghe nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.