Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 298

Trên hồ sơ ghi năm nay anh 24 tuổi, cô cho là anh vừa tốt nghiệp đại học 2
năm trước.

Khóe miệng Dương Kế Trầm vẫn ngậm ý cười yếu ớt, có vẻ như anh cũng
không để tâm đến chuyện này lắm.

Anh nói: “Nào có tiền lên đại học, đêm ngủ còn sợ người ta chém một dao
nữa là.”

Giang Nhiễm thấy không tiện hỏi nhiều nên dùng trầm mặc để đáp lại anh.
Dương Kế Trầm cũng không nói tiếp nữa mà hỏi: “Muốn học gì thì học cái
đó thôi, lên đại học cũng có cách học khác, bên ngoài có trường nào tốt mà
thi đỗ được thì đi đi. Không lẽ em định vì mẹ mà ở đây cả đời?”

Anh nói cũng không phải không có lý, Giang Nhiễm từng cân nhắc về
chuyện này rồi, nhưng khi nghĩ thật sự chạy ra ngoài một mình thì lại bắt
đầu thấy sợ. Đó là một cảm giác rất mê mang, thế nên mới khiến cho người
ta lo lắng bất an, hoặc là thiếu hụt một chút dũng khí.

Giang Nhiễm cúi đầu, một lúc lâu sau mới hỏi: “Sau lần thi ở đây xong anh
sẽ đến đâu?”

Dương Kế Trầm liếc mắt nhìn cô, mái tóc đen nhánh của thiếu nữ được
buộc lại bằng dây buộc tóc màu đen. Tai cô trắng như ngọc, giọng nói trong
trẻo mà nhẹ nhàng khoan khoái, cũng mang theo nét tươi mát và mềm mại
đặc thù của cái tuổi này.

Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, sau đó cười yếu ớt: “Có lẽ là đến một nơi
tôi cũng không xác định được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.