Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 301

Lúc đứng ở cửa sân nhà anh, Giang Nhiễm định nói tạm biệt thì chóp mũi
chợt mát lạnh. Gió lạnh thấu xương thổi đến khiến người ta run rẩy không
thôi.

Giang Nhiễm đưa tay sờ lên mũi thì thấy lành lạnh, còn hơi ướt nữa.

Cô ngẩng đầu và mượn ánh sáng yếu ớt trong nhà mình rồi thấy những
điểm trắng nhỏ xíu bay bay. Chúng cứ lặng lẽ và nhẹ nhàng thả mình xuống
như thế.

Tuyết rơi rồi.

Chẳng trách dạo gần đây ngày càng lạnh như vậy.

Dương Kế Trầm đưa túi đồ cho cô: “Đồ ngốc, cầm chiến lợi phẩm của em
đi.”

Một bông tuyết rơi trên hàng mi của Giang Nhiễm, cô chớp mắt rồi nói:
“Để ở chỗ anh đi, nếu không em cũng không biết nói với mẹ thế nào.”

“Muốn gửi ở chỗ tôi à…” Dương Kế Trầm gảy tàn thuốc rồi vô lại nói:
“Tôi thu phí đấy.”

Giang Nhiễm biết anh nói đùa nên hỏi: “Vậy xin hỏi bao nhiêu tiền một
ngày?”

“Gì thì gì cũng phải 520 tệ một ngày.”

Giang Nhiễm hơi ngẩn ra, tai cũng bắt đầu phiếm hồng.

Dương Kế Trầm chỉ bạch tuộc hồng trong tay cô: “Con này cũng để ở chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.