Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 350

Anh rũ mắt nhìn cô, con ngươi thâm thúy kia như có thể xuyên thấu lòng
người. Giang Nhiễm cố gắng kiềm chế trái tim nhỏ nảy lên, sau đó hút trà
sữa và đánh mắt về phía khác.

Trong sảnh đầy những người đến người đi, bọn họ lại đứng ở một góc
khuất.

Dương Kế Trầm cao ráo, mặt mũi lại anh tuấn, rồi còn đứng đút tay trong
túi đầy vẻ khoa trương và vô lại. Anh rất dễ thu hút ánh nhìn của người
khác, lúc này đã có không ít các cô gái trẻ lặng lẽ đánh giá người này rồi.

Giang Nhiễm nhìn một lượt rồi định nói với anh, nhưng ngẩng đầu lên lại
phát hiện ra anh vẫn đang nhìn mình chăm chú.

“Anh kia đẹp trai quá.”

“Đẹp trai cũng là của người khác rồi, người ta chỉ nhìn bạn gái đấy, thấy
chưa.”

Giang Nhiễm: “…”

“Trầm ca!” Sau lưng truyền đến tiếng reo hò của Chu Thụ.

Mấy người bọn họ vừa bước vào đã khiến sảnh chờ nho nhỏ trở nên chật
chội trong nháy mắt.

Chu Thụ chỉ vào Dương Kế Trầm: “Chậc chậc chậc, đúng là hai người đi
cùng nhau thật, còn núp ở chỗ khuất nữa.”

Chu Thụ nói xong thì đưa cho Dương Kế Trầm một điếu thuốc: “Gần đây
bận gì thế, chẳng thấy anh đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.