Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 403

Giang Nhiễm nghĩ cả đời mình sẽ không quên được nụ hôn này.

Vào một tối Xuân bình thường, trong tiết trời ấm áp lại hơi xao động, vạn
vật đã trút đi mùa Đông giá rét đìu hiu, cỏ non cũng vừa mới nhú lên đầu
nhọn, thì những rung động cô giấu tận đáy lòng đã bị quấy nhiễu tới rối
loạn.

Cô không dám chủ động, cũng không biết phải đáp trả thế nào. Anh lại như
vô tình hay cố ý dụ dỗ cô qua rồi vừa co vừa duỗi như đánh du kích. Dương
Kế Trầm nhướng mày và ngậm luôn lấy đầu lưỡi của cô, Giang Nhiễm
bỗng nhiên bị mút nhẹ một cái nên “ưm” lên vì đau.

Giang Nhiễm không biết đã qua bao lâu, chỉ là lúc anh tách ra thì môi cô đã
run lên và phải thở hổn hển rồi.

Hai người đối trán với nhau, trong mắt cũng chỉ có đối phương, rồi xen
giữa là những hơi thở hỗn loạn.

Dương Kế Trầm dùng một tay ôm lấy cả người cô, một tay khác đặt chếch
lên trên eo. Anh rũ mắt xuống, rồi lại nhẹ nhàng mút lấy môi cô như chưa
đã thèm.

Ánh mắt Giang Nhiễm mê mang, cô sững sờ nhìn anh, mà dáng vẻ và sắc
mặt ấy lại như đồ ngốc vậy.

Còn anh lại rất ung dung và bình tĩnh, đôi con ngươi thâm thúy kia vẫn
luôn nhìn cô từ đầu tới giờ.

Giang Nhiễm ngồi tới nóng mông, tim cũng đập thật nhanh, như thể có thứ
gì đó nóng rực muốn vọt ra từ cơ thể của cô vậy. Cả người cô rơi vào trạng
thái phấn chấn, nhưng một giây sau lại không biết phải làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.