Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 407

“Dạ?” Giang Nhiễm thất thần.

“Hay là em vẫn muốn ngồi thêm chút nữa trên đùi tôi?” Anh trêu chọc.

Giang Nhiễm nhảy ra khỏi ngực anh.

Dương Kế Trầm trả lại chỗ cho cô, nhưng không rõ tại sao lại có cảm giác
khá hài lòng. Dù cô gái nhỏ không nói ra, nhưng cũng không chối từ nụ
hôn của anh.

Dương Kế Trầm cầm trà sữa qua rồi tựa vào cạnh bàn sách mà uống thật
thảnh thơi.

Anh không hề biết cô gái nhỏ cúi đầu làm bài tập kia đang thầm mắng
“khốn kiếp” một trăm lần trong lòng, đến cả bài thi của cô cũng sắp bị đâm
thủng rồi.

Đêm hôm đó Giang Nhiễm mất ngủ. Sau khi Dương Kế Trầm đi, cô làm
xong bài tập rồi chui vào chăn. Tắt đèn đi thì cả phòng đen nghịt, Giang
Nhiễm nhắm mắt lại nhưng trong đầu đều là khuôn mặt của anh: Sống mũi
thẳng tắp, con mắt hẹp dài, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

Cô sờ lên bờ môi của mình, nơi ấy vẫn còn tê dại như cũ.

Cô hôn thật rồi! Hôn nhau với người mình thích! Nhưng mà, bọn họ không
phải bạn trai bạn gái!

Giang Nhiễm đạp chân hai lần rồi xoay người ôm lấy chăn, mấy giây sau
lại xoay tiếp sang bên kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.