Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 424

Giang Nhiễm căng thẳng nói: “Đâu… Đâu cũng được.”

…..

Hai người vào quán cơm nhỏ ở gần trường và gọi một phần cá nướng với
hai bát cơm trắng, khi ăn xong thì trời đã tối đen rồi. Giang Nhiễm bị hơi
cay làm cả người nóng lên, mặt cô đỏ thành cà chua, tuy đã uống một cốc
nước lớn mà vẫn phải xuýt xoa vì cay.

Quán ăn đông người lại ồn ào, hai người không nói chuyện được bao nhiêu,
Giang Nhiễm cũng bị cay tới không mở được miệng.

Đèn rực rỡ mới lên, trên đường người xe như nước, trong tiểu khu cũng có
những người ăn cơm tối xong và dắt chó thành tốp năm tốp ba mà đi tản
bộ. Màn đêm đen như mực đầy sao nhỏ lấp lánh, trong không khí cũng tràn
ngập hương vị của mùa Xuân.

Giang Nhiễm vừa đi vừa uống nước.

Dương Kế Trầm nhìn mắt cô rưng rưng thì cười nhẹ: “Không ăn được cay
à?”

“Vâng… Đồ ăn trong nhà khá thanh đạm. Mẹ em cũng không ăn cay được,
em giống mẹ, nghe bà kể nhà em bên kia đều không thích ăn cay.”

“Nhà em bên kia? Em nói đây là phong tục của Mặc Thành?”

Giang Nhiễm như không uống nổi nước nữa, cô vặn nắp lại rồi dùng hai tay
cầm chai nước: “Em không phải người Mặc Thành.”

Hai người đi dạo trên phố, ánh đèn đường kéo bóng của họ dài ra mãi. Gió

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.