Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 426

một thành phố hạng hai, phát triển cũng không tệ lắm, còn tốt hơn Mặc
Thành nữa. Tôi biết một người cũng là người Tây Châu.”

“Trong lớp em cũng có một bạn học là người Tây Châu.”

Họ nói chuyện phiếm vài câu thì đã tới cửa tiệm trà sữa, Dương Kế Trầm
nói: “Chờ tôi một chút, tôi khóa cửa.”

“Vâng.”

Giang Nhiễm đứng bên cạnh gốc cây chờ anh, anh vào tiệm lấy ít đồ, sau
đó đứng khóa cửa kính trước và kéo cửa cuốn xuống sau.

Thật ra Giang Nhiễm vẫn luôn thấp thỏm, trong lòng như có thứ gì luôn nổi
lên như bong bóng trên mặt nước vậy, hết cái này lại tiếp đến cái sau.

Dương Kế Trầm ném mũ bảo hiểm cho Giang Nhiễm, anh thấy cô muốn
nói lại thôi nên hỏi: “Em muốn nói gì?”

Giang Nhiễm hơi chần chừ: “Sao anh lại muốn mở tiệm trà sữa ở đây?”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng vẫn mang theo tia khẩn trương khó thấy, khi hỏi
cũng không dám nhìn thẳng vào Dương Kế Trầm.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, anh đi về phía trước một bước rồi cả thân hình
cao lớn bao phủ cô lại, trước mặt Giang Nhiễm bỗng nhiên tối sầm.

Dương Kế Trầm cầm mũ bảo hiểm trong tay cô rồi mở khóa và đội lên cho
Giang Nhiễm, vừa đội còn vừa nói: “Em cho là vì gì?”

Đầu Giang Nhiễm hơi động đậy, sau đó mũ bảo hiểm đã bao đầu cô lại thật
chặt chẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.