Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 427

Cô nói nhỏ: “Em không biết.”

Dương Kế Trầm cong môi cười một tiếng, rồi gõ ngón trỏ xuống mũ bảo
hiểm của cô: “Trưa thứ Hai tuần sau đến ăn cơm đi, tôi sẽ nói cho em biết.”

“Ăn cơm trưa?”

Dương Kế Trầm cũng đội mũ bảo hiểm cho mình rồi nói: “Gọi cả Quý Vân
Tiên đến cũng được.”

Giang Nhiễm lại mất ngủ rồi trằn trọc không thôi. Có điều tinh thần của cô
luôn phơi phới, trong đầu cũng liên tiếp tái hiện lại cảnh ban ngày. Cô thậm
chí còn chưa thể tin được rằng Dương Kế Trầm mở tiệm trà sữa ở gần
trường mình, tất cả những chuyện này thật quá đột ngột.

Kể cả câu gọi “bà chủ” trước mặt mọi người kia cũng được anh nói bằng
giọng cà lơ phất phơ và thật thản nhiên.

Sao cô lại là bà chủ được? Cô dựa vào đâu mà là bà chủ? Cô đồng ý lúc
nào?

Giang Nhiễm cứ nằm buồn bực trong chăn mãi, mắt to lại đảo quanh, trong
đầu càng là 10 vạn câu hỏi vì sao.

Ý nghĩ thứ Hai sẽ được biết sự thật cứ như ẩn như hiện trong lòng Giang
Nhiễm.

Tối Chủ Nhật, Dương Kế Trầm lại đến tản bộ ở phòng cô, còn không quên
nhắc cô trưa thứ Hai nhớ đến tiệm trà sữa của anh ăn cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.