Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 455

Trịnh Phong mặc âu phục chỉnh tề, ông khách khí nói: “Xin hỏi cô Giang
Mi làm việc ở đây à?”

Tuy trên mặt công nhân kia vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt lại bắt đầu đánh
giá, cuối cùng người đó chỉ vào xưởng bên phải: “Giang Mi ở xưởng thứ ba
bên kia.”

“À được, cảm ơn, tôi có thể vào không?”

“Để tôi gọi giúp anh một tiếng.”

“Cảm ơn.”

Nắng tháng Tư sau buổi trưa đã bắt đầu hơi gắt, mặt trời lấp ló giữa tầng
mây, Trịnh Phong nhìn trời, nhưng vì quá chói mắt nên phải nhíu mày lại.
Ông run rẩy lấy một bao thuốc từ trong túi ra nhưng bật lửa mấy lần mà
không châm được thuốc. Trịnh Phong ngẩn ra mà nhìn thuốc lá kẹp trên
đầu ngón tay, sau đó lại nhìn về phía xưởng kia.

Trịnh Phong cũng không nhớ đây đã là năm thứ mấy rồi, có lẽ đã sắp 20
năm rồi.

Ông đưa điếu thuốc lá lên miệng, rồi cố khống chế tay run rẩy mà cuối
cùng cũng châm được thuốc.

Rốt cuộc ông cũng nhớ ra, đây đã là năm thứ 18 rồi.

Ông và Giang Mi đã không gặp nhau 18 năm, nhưng tất cả lại như chuyện
vừa mới thoáng qua. Trịnh Phong vẫn còn nhớ như in những hình ảnh kia,
ông vẫn nhớ rõ vẻ mặt và giọng nói của Giang Mi. Nhưng thực chất trong
18 năm này, cả ông hay Giang Mi đều đã thay đổi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.