Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 457

hình như là người một nhà.”

Lúc đầu Trịnh Phong đổ mồ hôi cả người vì nóng, nhưng khoảnh khắc ấy
sau lưng ông lại trở thành mồ hôi lạnh.

Trương Huy nói: “Nhưng cũng không chắc là vậy. Người còn chưa đi xa
đâu, có lẽ là ra cổng bệnh viện đón xe, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”

Trịnh Phong váng vất chạy tới nhưng chỉ thấy được đuôi xe. Ông đưa mắt
nhìn Giang Mi ngồi lên chiếc taxi màu vàng, còn người đàn ông kia lại thân
thiết đóng cửa giúp bà, sau đó cũng ngồi vào ghế trước. Chiếc xe nghênh
ngang rời đi, rồi rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng.

Dù là ai thấy cảnh ấy cũng sẽ cho là người một nhà.

Cả một khoảng thời gian dài sau đó Trịnh Phong đều ngủ không ngon,
giống như có thứ gì đó hút đi sinh mệnh của ông vậy. Có một lần ông đi
uống rượu cùng rồi còn say đến mức nói xằng nói bậy với Trương Huy. Mà
đây cũng là lần đầu tiên Trương Huy thấy ông như vậy, huấn luyện Trịnh
ngày thường nhanh nhạy mà phong độ, rất biết co biết giãn, không nghiện
mà cũng không mê rượu. Dù đôi khi người này rất cố chấp, nhưng Trương
Huy thấy ông đã thay đổi rất nhiều trong những năm nay rồi, có lẽ là bớt đi
một chút khoa trương và ngang tàng của tuổi trẻ. Bây giờ người đã vào tuổi
trung niên nên càng mềm tính và dễ nói chuyện hơn, hơn nữa cách nhìn và
cách làm việc cũng đã dần khác xưa.

Trịnh Phong rượu vào rồi dễ lên mặt, ông vỗ bàn quán nướng kia rồi nói
với Trương Huy: “Năm nay tôi 41, 23 tuổi đã đi đăng kí kết hôn với Giang
Mi, 24 tuổi lấy nhau, mà bây giờ đã là bao nhiêu năm rồi? Đã bao năm rồi?
Tôi không thể yêu cầu cô ấy không kết hôn, nhưng mà Trương Huy, tôi tìm
cô ấy nhiều năm như thế rồi. Cậu không biết đâu, trước kia chúng tôi đã trải
qua rất nhiều rất nhiều chuyện, khó khăn lắm mới được ở bên nhau. Việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.