Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 456

Lần ở thang máy bệnh viện kia là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ông gặp
lại Giang Mi. Lúc đó có muốn trở tay cũng không kịp, mà việc xảy ra trong
chớp mắt ấy vẫn khiến ông nghĩ rằng mình bị hoa mắt. Họ gặp lại ở một
thành phố nhỏ xa lạ, chuyện ấy hoang đường và khó tưởng tượng biết bao?
Nhưng ông nhớ rõ dáng vẻ và mặt mày của người phụ nữ trong thang máy
kia. Đó chính là Giang Mi.

Đến bây giờ là hơn 2 tháng, ông cũng đã phái người tìm kiếm hơn hai
tháng rồi, nhưng cái tên Giang Mi này quá phổ biến, ở thành phố này cũng
là vừa nắm đã được một bó to. Mà ở bệnh viện kia càng không có ghi chép
gì có liên quan tới Giang Mi.

Trịnh Phong thực sự không còn cách nào khác, vì thế ông vừa phải chờ tin
vừa phải phái người canh chừng ở bệnh viện. Dù đây là mò kim đáy biển
nhưng cuối cùng cũng đã mò được một lần.

Ngày đó Trịnh Phong đang tiếp một ông chủ đánh gôn thì nhận được điện
thoại nói Giang Mi đang ở bệnh viện. Bên kia nói bà mới từ bên ngoài đến,
thế là Trịnh Phong chào hỏi rồi tới đó ngay. Khi ấy chỉ cách xa chưa quá 20
phút, nhưng 20 phút ấy lại khiến ông sốt ruột đến mức muốn đập cả tay lái.
Rồi sau khi đến nơi cũng chưa kịp thở hơi nào mà đã chạy ngay về khu nội
trú của bệnh viện.

Trương Huy canh ở cổng khu nội trú rồi ấp a ấp úng mà cản Trịnh Phong.

Trịnh Phong nóng tính quát: “Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi!”

Bảo vệ bên kia chỉ vào ông: “Anh này, anh yên lặng một chút.”

Trương Huy thở dài nói: “Chị dâu vừa đi ra, còn đỡ một bà cụ nữa. Bên
cạnh chị ấy là một người đàn ông trung niên, hai người cười cười nói nói,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.