Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 459

không muốn đi tới chỗ ông chút nào, nhưng lại có quá nhiều người đứng
sau lưng xem trò vui, mà bà lại chán ghét những lời đồn đại và tám nhảm
đó.

Trịnh Phong vừa bước lên một bước, thì bà đã đi thẳng tới nhưng không
dừng lại mà vượt qua ông, sau đó lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi.”

Ngày đó Giang Mi đón bà Tôn về thì trông thấy Trịnh Phong, bóng dáng
ngây ra trong gương chiếu hậu taxi kia chính là ông.

Bà biết ông sẽ tìm đến, vì thế những ngày này mới ăn không ngon ngủ
không yên. Mà việc khiến bà sầu não tới cùng kiệt ấy cuối cùng cũng xảy
ra.

Giang Mi đi trước ông, bà nghe được tiếng giày da của Trịnh Phong giẫm
trên nền đất xi măng, bóng dáng cao lớn của người đàn ông sau lưng cũng
đang đổ nghiêng bên cạnh bà. Cả người Giang Mi đổ mồ hôi, rồi lại không
nhịn được mà run lên. Đây là run lên vì lửa giận.

Giang Mi dẫn ông đến cửa bên ngoài, nơi có khúc ngoặt vào góc khuất,
cạnh đó là ruộng lúa mạch của nhà nông.

Giang Mi khoanh tay mà chưa thèm liếc ông một cái, sau lại đánh mắt nhìn
ruộng lúa mạch, môi hơi nhếch lên nhưng không nói gì.

Trịnh Phong ném thuốc đi rồi dùng chân dập tắt, nhưng trong chốc lát
chính ông cũng không biết phải nói gì.

Ông tỉ mỉ đánh giá Giang Mi một lần. Đúng là bọn họ thay đổi cả rồi, cả
hai đều già đi, mà những điều trong ánh mắt cũng không còn như trước
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.