Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 461

Giang Mi cố gắng kiềm nén chóp mũi chua xót mà không nói.

Trịnh Phong mềm giọng nói: “Anh biết khi đó là anh không đúng, anh
không ra gì. Nhưng mà Tiểu Mi, đến bây giờ anh vẫn không kết hôn, em
hiểu không?”

Giang Mi nắm hai tay thành quyền khiến móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Bà quay mặt đi nhìn nơi khác nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Trịnh Phong thấy cảm xúc của bà hơi hoãn xuống thì mới tiếp: “Nếu em
rảnh thì tối mai anh qua đón em đi ăn cơm, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.
Đây là số điện thoại của anh.”

“Tôi không rảnh.” Giang Mi từ chối mà không cần suy nghĩ: “Trịnh Phong,
đừng đến tìm tôi nữa.”

Giang Mi nói xong thì xoay người đi mất. Trịnh Phong không giữ bà lại mà
chỉ thở dài một hơi, sau đó nhìn bóng Giang Mi đi vào xưởng. Nói chuyện
mấy câu ngắn ngủi mà cũng không dễ dàng chút nào.

Trịnh Phong gửi danh thiếp cho công nhân ở đó để nhờ họ đưa lại cho
Giang Mi, sau đó ngồi trong xe một tiếng rồi mới rời đi.

Khuôn mặt của bà, giọng nói của bà lại gợi về mọi những cảnh tượng lúc
trước, mà tất cả đều rõ mồn một trước mắt.

Giang Mi là con gái của một gia đình tiên tiến, bà xinh đẹp, dáng vẻ cũng
tốt. Bố mẹ Giang Mi từng học qua sách vở nên dạy dỗ bà trở thành một cô
con gái ngoan. Nhưng bà không phải kiểu nhã nhặn trầm tính, mà lại luôn
cong miệng cười tươi. Đôi con ngươi màu nâu nhạt kia luôn ánh lên tia
sáng rất có sức sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.