Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 462

Có điều ai chọc phải bà, bà cũng sẽ nhếch miệng đáp trả lại bằng được.
Tính tình Giang Mi cũng hơi tùy hứng và cố chấp, còn khá nóng nảy nữa.

Lúc đó bà đi học ở một trường cấp ba cũ, sau khi tan học sẽ cùng đạp xe
qua một con đê với các bạn mình. Mà nữ sinh thường yêu lãng mạn, khi hè
tới, họ sẽ ngồi ngắm mặt trời lặn, sau đó trò chuyện về tình yêu được nhắc
tới trong sách vở, rồi cũng ước ao gặp được một bạch mã hoàng tử.

Vào năm đó, vừa gặp đã yêu dường như là một chuyện rất phổ biến.

Trịnh Phong và Giang Mi gặp nhau cũng là rung động lòng người như thế.
Ông cưỡi mô-tô second-hand sắp hỏng mà đắc ý hưởng thụ gió và tốc độ.
Nhưng khi đang đi phía trước nữ sinh đạp xe thì lại đột nhiên phanh gấp,
sau đó hai người cùng lăn theo mặt cỏ xuống dưới sườn núi.

Mô-tô lật vài lần rồi vỡ tan thành năm bảy mảnh, xe đạp của Giang Mi
cũng nằm ngang trên đường, bánh xe thì vẫn không ngừng xoay tròn.

Trịnh Phong ôm chặt lấy bà, mà lúc dừng lại cả hai đều mặt đỏ tía tai. Lúc
này Giang Mi cho ông một cái tát rồi nói: “Lưu manh!”

Trịnh Phong ôm lấy Giang Mi từ phía sau, nhưng tay từ hai bên lại vừa lúc
nắm lấy nơi ấy. Mà con gái thời đó vẫn còn bảo thủ, như thế không phải lưu
manh thì là gì!

Một cái tát này khiến ông nhớ thương ròng rã một tuần trời. Nhưng Trịnh
Phong biết được bà tên Giang Mi, đang học cấp ba ở bên kia, bởi biển tên
trên áo của bà có ghi như vậy.

Giang Mi, cái tên này hay đến mức nào chứ.

Trịnh Phong nằm trên giường nhỏ rồi bị muỗi đốt mà ngứa ngáy toàn thân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.