Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 464

Giang Mi nói về sau bà muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại, tiếc
là không thể ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu vì trong nhà không chi trả
nổi.

Trịnh Phong nằm trên giường bà rồi vỗ ngực: “Chuyện đó thì có là gì, về
sau anh tạo điều kiện cho em đi.”

Giang Mi vui mừng nói: “Thật ạ?”

“Thật!”

Giang Mi vui mừng cực độ mà chạy tới, sau đó cúi người hôn xuống trán
ông. Có điều dù bà lớn gan đến đâu thì mặt đã đỏ bừng, mà đến cả Trịnh
Phong cũng lắp bắp không thành lời. Bọn họ chỉ thường nắm tay, thế nhưng
số lần nắm tay cũng rất ít, chứ đừng nói đến hôn môi.

Mà đàn ông lại dễ xúc động, thế là ông kéo Giang Mi qua rồi đè bà xuống
giường, sau đó nóng nảy hôn lên môi người kia. Một nụ hôn tìm tòi ấy
khiến cả hai người đổ mồ hôi, tới lúc mở mắt ra lần nữa thì quần áo của họ
đã xốc xếch cả rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.