Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 467

Những ngày này ở bệnh viện, ông Giang và Giang Mi đã ầm ĩ rất nhiều lần
vì Trịnh Phong. Ông Giang cũng phái người hỏi thăm rõ chuyện của Trịnh
Phong bên kia. Nhà họ Trịnh một nghèo hai khó, gả đi chính là chịu khổ, có
thế nào ông Giang cũng không đồng ý, lại càng không cho Giang Mi qua
lại với Trịnh Phong. Thế nhưng Giang Mi quyết tâm phải là người kia,
thậm chí còn làm loạn đòi tự sát trong bệnh viện, suýt chút nữa đã xuất
huyết nhiều mà mất mạng. Lần ầm ĩ này khiến ông Giang khóc sưng mắt,
sau đó ông cũng thu lại vẻ cố chấp của mình và không tranh chấp với
Giang Mi nữa. Còn Giang Mi nằm trên giường ngày một suy yếu, bà luôn
thì thào nói muốn gặp Trịnh Phong, không gặp được sẽ không ăn cơm.

Bà Giang thở dài, khóe mắt lại ươn ướt: “Thôi thôi, cậu đứng lên đi, tôi đưa
cậu đến bệnh viện gặp Tiểu Mi, lát nữa gặp thì nhớ khuyên con bé ăn ít
cơm. Gặp bố nó đừng nhiều lời, cũng đừng ngang ngược làm gì, có gì thì
cứ nhận lấy.”

Trịnh Phong đứng dậy thì ngã về sau một cái, sau đó lại nóng nảy đứng lên
hỏi: “Vâng được ạ. Dì, Tiểu Mi thế nào rồi? Không ăn cơm ạ? Sao em ấy
lại không ăn cơm được?”

Bà Giang chỉ thở dài chứ không nói nhiều với Trịnh Phong.

Một tuần sau đều là Trịnh Phong chăm sóc bên giường bệnh của Giang Mi.
Hai người cười cười nói nói, cơ thể của Giang Mi cũng mau chóng khỏe
lên. Lúc này bà Giang cũng đã nghĩ thông, bà nghĩ con mình vui là được
rồi, sau đó cũng nói ý này với ông Giang nhưng ông cụ vẫn ngoan cố
không chịu. Ông trông thấy Trịnh Phong thì ngứa mắt giống như trông thấy
kẻ thù vậy.

Họ cứ giằng co như thế một năm trời, ông Giang tuy một bên nói không
chịu nhưng một bên lại để họ tùy ý ra ngoài hẹn hò với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.