Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 468

Một năm này Trịnh Phong gia nhập đội xe ngầm, sau đó cũng đua xe ngầm
với những người thân đầy hình xăm kia và thắng được món tiền nho nhỏ.
Lúc đầu Giang Mi cũng vui cho Trịnh Phong, còn thấy cuối cùng ông cũng
thực hiện được một phần ước mơ của mình. Thế nhưng sau nhiều lần Trịnh
Phong bị thương, Giang Mi đau lòng vô cùng, rồi lại mong ông đừng tham
gia thi nhiều, cũng đừng dùng mạng sống để đổi lấy tiền nữa. Bà nói không
có gì phải vội, rồi từ từ sẽ đến, bà sẽ chờ ông.

Nhưng Trịnh Phong lại cầm tay Giang Mi rồi nói: “Không sao, anh muốn
lấy em sớm một chút, mua một ngôi nhà mới, mua một con xe nhỏ cho em,
hôn lễ cũng nở mày nở mặt. Anh cũng muốn tiến xa trên con đường này
một chút. Tiểu Mi, nếu về sau anh thành tay đua chuyên nghiệp, em nói
xem sẽ mở mày mở mặt cỡ nào, người khác cũng sẽ không xem thường em
được.”

Giang Mi ôm Trịnh Phong rồi nói ông ngốc.

Nồng tình mật ý như vậy, có ngốc cũng là cam tâm tình nguyện mà ngốc.

Sau đó ông trời mỉm cười với Trịnh Phong, nửa năm đua xe ngầm kia cuối
cùng cũng mở ra con đường máu mà được huấn luyện viên chuyên nghiệp
chiêu mộ. Một tối đó Trịnh Phong đưa Giang Mi đi ăn cơm ở nhà hàng, đó
là bữa tối có ánh nến, có nhẫn, có một bó hoa hồng và một cái hôn.

Bây giờ nhìn lại thì đó là màn cầu hôn vô cùng bình thường, nhưng đặt ở
thời ấy thì lại cực xao động và lãng mạn.

Giang Mi không đi học nữa vì muốn gả cho Trịnh Phong, bà phải chăm lo
cho gia đình, gia đình của bọn họ.

Ông Giang nghe thấy Giang Mi muốn kết hôn thì giật nhẫn trên tay bà rồi
ném ra ngoài cửa sổ, sau đó quát: “Loại chơi bời đó mà con cũng lấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.