Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 470

Dần dần, sáng ra Giang Mi không gặp được Trịnh Phong nữa, tối đến cũng
không chờ được ông, rồi tự bà cũng tìm việc gia công ở xưởng kèn ác-mô-
ni-ca.

Mãi cho đến khi thi đấu kết thúc, Trịnh Phong mới được tạm nghỉ. Ngày thi
đấu đó, Giang Mi cũng tới xem. Bà vượt qua đám người mà chạy tới chỗ
ông như một đứa nhỏ nhưng lại bị bảo an chặn lại. Còn Trịnh Phong cầm
cúp đi đến chỗ Giang Mi rồi ôm lấy bà.

Ông nói: “Tiểu Mi, cuối cùng anh cũng thực hiện được ước mơ của mình
rồi.”

Bà nói: “Em mừng cho anh, chồng là giỏi nhất!”

Buổi tối ăn mừng hôm đó, cả nhóm người uống rượu nói mò, tất cả đều hi
hi ha ha mà uống tới bất tỉnh. Trịnh Phong uống say rồi ôm Giang Mi mà
lẩm bẩm ý nghĩ lúc thi đấu và nỗi vui sướng trong lòng.

Giang Mi đỡ Trịnh Phong về nhà và nấu canh giải rượu cho ông.

Rồi cũng không biết tự bao giờ, bọn họ bắt đầu tranh cãi chỉ vì những
chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt. Ví dụ như Giang Mi mua gạo nhưng
không bê nổi, mà Trịnh Phong lại không có ở đó. Rồi ví dụ như đèn trong
nhà hỏng, bà ở một mình rất sợ hãi nhưng ông cũng không có ở nhà. Lại ví
dụ như mười ngày nửa thàng Trịnh Phong không về nhà.

Giang Mi nghĩ rồi lại nghĩ, sau cũng dần thấy tủi thân. Đây không phải
cuộc sống mà bà muốn.

Bà chất vấn ông: “Rốt cuộc anh đang bận cái gì? Em không cần anh kiếm
nhiều tiền như thế, đủ dùng là được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.