Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 469

Không biết nhìn xem nó là dạng người gì à! Bố nói cho con biết, đời này bố
gặp nhiều người rồi, loại người đó sau này chỉ khiến con chịu khổ mà thôi,
đạt được chút thành tựu sẽ quên hết tất cả! Bố không đồng ý!”

Giang Mi giận đỏ mắt: “Bố không hiểu gì cả! Bố không biết anh ấy đối tốt
với con đến mức nào! Con không cần bố quan tâm!”

Giang Mi ra ngoài tìm nhẫn, mà lần tìm này là rõng rã hai ngày trời.

Tới gần cuối năm, Giang Mi nhân dịp bố mẹ ra ngoài thăm người thân mà
lấy trộm hộ khẩu và đi đăng kí kết hôn với Trịnh Phong.

Nửa tháng sau ông Giang biết được thì tức tới nỗi ho ra máu, bà Giang
đành phải an ủi ông: “Ông tùy theo con gái đi, tính nó giống ông, nhận định
việc gì rồi sẽ không thay đổi. Cũng đã đăng kí kết hôn rồi, chúng ta có thể
làm được gì nữa?”

Buổi hôn lễ nho nhỏ năm ấy không có ông Giang. Ông chờ trong xưởng 4
ngày, sau khi hôn lễ kết thúc hết rồi mới trở về, về rồi còn xé toang hết tất
cả các chữ hỉ.

Trịnh Phong lấy tiền kiếm được mua một căn phòng nhỏ và trang trí bằng
màu mà Giang Mi thích, sau còn mua cho bà một bình hoa giả 60 bông.
Mỗi sáng Giang Mi sẽ dậy nấu đồ ăn sáng cho Trịnh Phong rồi ban ngày ra
ngoài làm việc, tối về chuẩn bị bữa tối. Khi còn yêu đương, bọn họ đã
mường tượng ra cuộc sống như vậy vô số lần. Tới lúc đó đạt thành ước
muốn rồi nên cũng hưởng thụ vô cùng.

Nhưng cảm giác mới mẻ luôn không duy trì được bao lâu. Trịnh Phong
ngày một bận rộn hơn, Giang Mi biết sau ba tháng ông sẽ có một cuộc thi,
mà đây là lần đầu tiên Trịnh Phong thi ở giải chính quy, hơn nữa ông cũng
nỗ lực hơn bất kì ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.