Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 48

Giang Nhiễm: “Trần Hạo với Tiết Đan đấy, thế mà lại gặp ở đây. Hình như
bọn họ đang cãi nhau.”

“Suỵt.” Giang Nhiễm ra hiệu cho cô ấy đừng lên tiếng, sau đó muốn kéo
Quý Vân Tiên đi nhưng cô ấy lại không chịu.

“Xem một lát thôi, đừng vội.”

Thái độ của Trần Hạo khiến Tiết Đan càng tức điên lên. Cô ta khoanh tay,
bước từng bước tới gần Trần Hạo trên đôi cao gót bằng da.

Tiết Đan cười lạnh: “Tôi biết anh yêu tôi chỉ vì tiền thôi. Không có tôi, anh
lấy gì trả 2000 tệ bên ngoài kia, dựa vào 500 tệ bố mẹ cho mỗi tháng à?
Trần Hạo, Tiết Đan tôi thích con trai nhất định sẽ theo đuổi bằng được,
nhưng mối quan hệ bất đắc dĩ thế này khiến người ta không thoải mái chút
nào. Con bé Giang Nhiễm kia tốt đến mức đó à, mà khiến anh thương nhớ
lâu đến vậy. Người anh thích luôn không đáp lại anh, thế mà đám con trai
mấy người còn xếp hàng theo đuổi. Con trai mấy người thích kiểu XX lạnh
nhạt như thế à?”

Trần Hạo bị chọc vào nỗi đau nên dần nắm tay lại, cắn răng chịu đựng.

Tiết Đan tiếp tục hùng hổ gây sự: “Anh cho nó là loại gì tốt? Tôi nghe nói
nhà nó rất nghèo, mẹ nó quyến rũ chủ nhiệm xưởng, chính nó cũng tìm đàn
ông bao nuôi bên ngoài. Nếu không gia đình đơn thân như thế, một tháng
mẹ chỉ có đồng lương 2000 tệ, sao nó có thể xuôi chèo mát mái được?”

Tay kéo Quý Vân Tiên của Giang Nhiễm cứng đờ. Trong hành làng tối như
mực, chỉ có một hai tia sáng từ chỗ ngoặt hắt đến, tiện thể đưa cả giọng
điệu chanh chua của Tiết Đan tới.

Quý Vân Tiên mở hai mắt thật to, sau đó vén tay áo xông lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.