Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 567

em.”

Dương Kế Trầm hôn lên trán cô: “Còn nhiều thời gian.”

Lòng Giang Nhiễm mềm nhũn như nước, vòng tay của cô ôm lấy eo anh
càng siết chặt hơn. Cô nói: “Vâng.”

Nhưng tình nồng ý mật này còn chưa được nửa phút, cô đã nghe thấy người
bên cạnh không đứng đắn nói: “Nhưng mà cũng khó nói lắm, không chờ
được thì có khi không khống chế nữa luôn.”

Giang Nhiễm: “…”

Hai người lăn lộn tới 5 giờ sáng mới ngủ, mà khi tỉnh lại thì mặt trời đã lại
lên cao rồi.

Vì thói quen dậy sớm nên Giang Nhiễm tỉnh trước anh. Cô dụi dụi mắt mà
vẫn còn mê man, cũng chưa xác định được xem mình đang ở đâu thì trông
thấy đụm chăn nhô lên bên cạnh.

Giang Nhiễm bỗng quay đầu nhìn đàn ông bên cạnh rồi sửng sốt một lúc,
sau đó kí ức của hôm qua cũng dần hiện về.

Cô mím mím môi rồi thận trọng nhìn anh, vẻ mặt của Dương Kế Trầm lúc
ngủ khá nghiêm túc, các nét trên mặt đều bình thản chứ không vô lại như
thường ngày.

Giang Nhiễm kẹp mũi của Dương Kế Trầm, rồi lại lặng lẽ bịt kín cả miệng
của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.