Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 566

lại mới đưa tay kéo cô vào ngực.

Anh cười: “Không ngờ em còn muốn lắm.”

Giang Nhiễm: “…”

Dương Kế Trầm sửa lại quần áo cho cô rồi vỗ vỗ vào vai Giang Nhiễm:
“Không trêu em nữa, ngủ đi.”

Anh tắt đèn.

Trong bóng tối, hai người vẫn lẳng lặng hít thở nhưng không ngủ được, mà
trời bên ngoài đã hưng hửng sáng rồi.

Dương Kế Trầm nghe được tiếng sụt sịt của cô thì nghiêng đầu nhìn, rồi cố
lắm cũng thấy được rõ hình dáng.

Anh hỏi: “Thất vọng trong lòng lắm à?”

Giang Nhiễm rầu rĩ nói: “Không.”

Dương Kế Trầm bật cười: “Hôm nay anh không có ý định ngủ em. Vì
muốn ở bên em lâu một chút nên mới đưa em về đây.”

Vừa rồi cũng là anh đùa cô chơi, nhưng không ngờ suýt chút nữa cũng sa
vào, may mà chút định lực này anh vẫn phải có.

Giang Nhiễm chôn trước ngực Dương Kế Trầm mà không nói lời nào, hơi
thở nhè nhẹ cũng phả lên da thịt của anh. Yết hầu của Dương Kế Trầm hơi
nhúc nhích.

Anh nói: “Em còn nhỏ, phát sinh quan hệ sớm không tốt với cơ thể của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.