Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 591

Chương 54: Đợi em thêm hai năm nữa, sau đó anh và
em chơi tới bến

Giang Nhiễm cũng coi như đọc hiểu bản nhạc, những gì học được từ môn
Âm nhạc ở tiểu học và cấp 2 cũng không uổng phí. Có điều nếu thực hành
thật thì cô chỉ có thể dùng ngón tay gõ từng phím một, sau đó gõ liên tục
mấy lần liền thì cũng coi như dùng được cả 10 đầu ngón tay.

Nhưng thứ cô chơi ra lại cứng ngắc, yếu ớt và không có tình cảm.

Sau mấy ngày chơi thử, Giang Nhiễm nản chí ghé lên dương cầm, rồi “ập”
một cái khiến mấy phím đàn phát ra âm thanh hỗn tạp, cũng là âm thanh
của sự cam chịu.

Đây chính là chênh lệch giữa lý tưởng và hiện thực.

Bốp —— Mông Giang Nhiễm ăn một cái tét. Cô kêu thành tiếng rồi trừng
mắt như hổ con muốn nhào tới chỗ Dương Kế Trầm, nhưng lại bị anh nhấc
lên.

Không biết Dương Kế Trầm lấy thước dây ở đâu ra, mà chỉ cần Giang
Nhiễm lười biếng thì sẽ đánh cô một chút, tuy lực không lớn nhưng vẫn hơi
đau nhức.

Giang Nhiễm tức giận nói: “Anh thế này là xã hội cũ, XX cổ hủ hết chỗ
nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.