Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 593

có khi sau này thi giấy chứng nhận thì cũng làm cô giáo dạy Nhạc được.”

“Em được không?”

“Cô gái của Dương Kế Trầm anh không thể nói không được.” Lời anh nói
nhàn nhạt, nhưng lại có cảm giác như không thể chối từ.

Đây là lần đầu tiên anh có yêu cầu với cô, hoặc có thể nói là yêu cầu của
anh với bạn đời. Giang Nhiễm liên tục phân tích câu nói này rồi đưa được
ra mấy kết luận: Anh hi vọng bạn đời của mình kiên trì và có nghị lực. Anh
hi vọng bạn đời của mình không giống lẽ thường. Có lẽ anh còn hi vọng cô
có thể sánh ngang với anh.

Giang Nhiễm ngây ra ở đó mà nhìn anh không chớp mắt, rồi lại như đang
có điều suy nghĩ.

Dương Kế Trầm vỗ đầu cô một cái rồi nói: “Nhìn kĩ đây.”

Anh đặt hai tay lên phím đàn, mười ngón tay thon dài trông rất có lực, gân
xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên. Giang Nhiễm chớp chớp mắt, còn mười
đầu ngón tay của anh lại bay nhảy trên phím đàn, mỗi lần nhấn xuống như
có lực nhưng lại rất nhẹ nhàng, tiếp sau đó là từng âm chuẩn cũng dần chảy
trôi.

Dáng vẻ ngồi chơi dương cầm của anh cũng không quá nghiêm túc, mà vẫn
là kiểu nhàn tản như trước kia, từ đó cũng có thể nhìn ra việc chơi dương
cầm là việc nhẹ nhõm tới nhường nào.

Dương Kế Trầm chỉ chơi một nửa bài “Thư gửi Elise”, sau đó bỗng dừng
lại lúc Giang Nhiễm còn đang sững sờ.

Dương Kế Trầm hỏi: “Hay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.