Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 603

không?”

“Anh đoán Tiểu Nhiễm đi theo xem thi đấu. Gần đây mấy thằng nhóc kia
bận luyện tập, không rảnh để càn rỡ bên ngoài.”

Lúc Giang Nhiễm leo lên mô-tô của Dương Kế Trầm ở cổng Nhị Tà, thì
Trịnh Phong cũng lái xe từ phía xa ra. Trịnh Phong nhìn thấy bóng lưng của
họ, mà Giang Nhiễm không thấy bất cứ thứ gì, cả Dương Kế Trầm cũng
thế.

Sau hơn nửa tháng luyện dương cầm, Dương Kế Trầm thấy cô đã mệt lử cả
rồi, ban ngày luyện đàn, tối đến nghiên cứu bản nhạc và sách vở, thêm mấy
ngày trước Giang Nhiễm còn đến kỳ nữa. Lúc thi đại học có mệt cô cũng
chưa từng khóc bao giờ, nhưng lúc đó lại bật khóc một cách kì lạ.

Về sau Giang Nhiễm nghĩ lại mà chỉ thấy mất mặt không thôi, có trời mời
biết vì sao lúc ấy cô lại khóc.

Có điều cô vừa khóc thì Dương Kế Trầm đã mềm lòng. Trong khoảng thời
gian này anh cũng bận nên không thể đưa Giang Nhiễm ra ngoài chơi được,
sau lại muốn cho cô thả lỏng và vui vẻ một chút, nên mới hỏi tối đến có
theo anh ra ngoài tập xe không? Cô gái nhỏ nghe vậy thì gật đầu như gà
con mổ thóc.

Trùng hợp là hôm sau lại có thư báo trúng tuyển, thế là cô lại có lý do
quang minh chính đại không về nhà ngủ một đêm.

Sân tập luyện chính là trường đua thi đấu lần trước. Để tránh các đội xảy ra
tranh chấp nên sân bãi được phân bổ theo thời gian, nếu huấn luyện viên có
yêu cầu thì cũng có thể sắp xếp thi thử toàn diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.