Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 606

bụi mỏng. Tạch —— Đèn lớn trên trường đua bỗng mở lên, từng hạt bụi
chìm nổi cũng dần sáng rõ trước luồng sáng này.

Giang Nhiễm cầm điện thoại chụp mấy bức ảnh. Tuy độ phân giải của điện
thoại nắp gập thời ấy cũng chỉ đến thế, chụp ra chỉ thấy bóng người nhưng
Giang Nhiễm vẫn thỏa mãn như cũ, bởi cô biết đâu là anh.

Quý Vân Tiên hôn gió với Trương Gia Khải, nhưng hôn xong thì lại “ai ôi”
vài tiếng rồi co cẳng chạy về phía nhà vệ sinh.

Giang Nhiễm quan sát bốn phía, thật ra tối đến quanh trường đua này rất
quanh quẽ. Chẳng qua lúc này có đội xe tập luyện ở đây, chứ thường thì
trường đua vẫn luôn tràn ngập tàn khốc và gian khổ. Bầu trời đen kịt không
thấy nổi một ánh sao, Giang Nhiễm còn đang nghĩ không biết có phải gần
đây trời muốn mưa không.

Bỗng có người vỗ xuống vai cô.

Giang Nhiễm quay đầu nhìn về phía sau theo phản xạ có điều kiện, sau đó
lại rụt cổ lại. Cô bỗng đứng lên khỏi chỗ và cảnh giác lùi về phía sau một
bước, thậm chí còn lùi tới mức suýt ngã khỏi đài.

Lục Tiêu vuốt vuốt đầu âm dương của mình, trong miệng nhai kẹo cao su
cũng không giấu được sự hôi thối kia của hắn.

Hắn giẫm một chân lên băng ghế màu cam rồi cúi người xuống, đôi mắt
nhỏ cứ nhìn Giang Nhiễm chằm chằm: “Anh đây ngạc nhiên lắm đấy nhé,
thằng nhóc Dương Kế Trầm kia thế mà lại làm tới với em.”

Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần: “Em gái nhỏ, em thích nó cái
gì? Nó có gì anh đều có cả, có khi còn to hơn đấy. Có muốn nhào vào ngực
anh đây sưởi ấm không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.