Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 607

Lục Tiêu nói xong còn thổi khí tới chỗ Giang Nhiễm, mà cô lại chỉ thiếu
chút nữa là nôn ọe ngay tại chỗ luôn rồi.

Giang Nhiễm cũng lười tranh luận với loại lưu manh này. Cô coi như đã
hiểu gã tên Lục Tiêu này là thế nào, cũng như thấy được cái gì gọi là hạ
lưu. Đầu tiên là tìm người phục kích Dương Kế Trầm, sau đó sai người
theo dõi cô, tiếp đến là gây ra tai nạn giao thông. Ai biết trước kia hắn còn
làm ra những chuyện hoang đường gì nữa?

Giang Nhiễm muốn đi nhưng lại bị Lục Tiêu kéo giật lại, cô mau chóng
thấy buồn nôn rồi không nghĩ ngợi mà đã hất tay của hắn ra.

Lục Tiêu nhìn bàn tay mình rồi vui vẻ nói: “Da dẻ mượt mà ghê, nhìn dáng
người này chắc ‘làm’ lên nhiều nước lắm nhỉ? Bảo sao Dương Kế Trầm mê
muội em đến chết, chơi vui đấy.”

“Lục Tiêu!”

Đột nhiên bên trái truyền đến tiếng quát trầm thấp mà có lực. Vẻ mặt của
Lục Tiêu cứng lại rõ ràng, sau đó hắn cười hềnh hệch lấy lòng: “Huấn
luyện viên, sao hôm nay ông lại tới đây?”

Giang Mi nói không yên tâm nên bảo ông chạy tới, ai ngờ vừa đến đã thấy
Lục Tiêu đang sỉ nhục Giang Nhiễm.

Trước đó Lục Tiêu nói gì làm gì, Trịnh Phong cũng mắt nhắm mắt mở, ông
luôn một lòng nghĩ quý trọng nhân tài. Nhưng việc hắn làm ra hôm ngay
ngày càng bẩn thỉu, rồi lúc nào đó tuyết càng lăn càng lớn cũng sẽ nện vào
chính ông. Đúng là trong lòng Trịnh Phong có mong đợi với hắn, nhưng
hiện giờ phần mong đợi ấy đã bị chà đạp mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.